chithanh11a2
Tiêu đề: Bụi phấn giảng đường ...[..] Thu Sep 18, 2008 1:29 pm1
Bụi Phấn Giảng Đường
Tùy Bút
Hôm nay tôi đến trường sớm, phải nói là quá sớm so với thường lệ. Giảng đường đông đúc chật chội những ngày tôi đi trễ, giờ vắng lặng không người. Ngồi trước những dãy bàn trống trải tưởng tư®ng cảnh sinh viên tràn vào các cửa phòng khi giảng sư đến lớp, tôi bỗng nhớ đến mấy câu thơ của ai đó, mà ngày xưa khi làm báo bọn con gái lớp tôi đã ngâm nga lấy làm bài tựa:
"Tôi khoanh tay trước dãy bàn ghế quen
Sáng ngày mai ngày hiến chương nhà giáo
Một thưở học trò, một thời tôi ngỗ ngáo
Năm tháng qua đi, tôi còn lại những gì ..."
Và bây giờ, những gì tôi còn lại sau mười mấy năm mài ghế nhà trường, là một khối kiến thức nho nhỏ nhưng vững chắc để tôi ra tiếp xúc với đời.
Trong mấy năm cắp sách đến trường, tôi không hề thấy một cô cậu học trò nào tặng một món quà gì cho thầy cô giáo. Mấy đứa em tôi đi học từ lớp một cho đến khi vào đại học, tôi cũng không tìm thấy bài giảng nào trong sách vở của chúng dạy học trò biết tỏ lòng kính trọng và biết ơn thầy cô cả.
Ngày xưa khi còn bé, tôi sợ thầy cô lắm, sợ bị mắng, bị phạt, bị đòn, sợ đủ thứ. Những ngày học tiểu học, thấy thầy cô xa xa là tôi đã vội lánh qua đường khác mất. Dù vậy, các thầy cô ai cũng thương tôi lắm!
Lên lớp năm, năm cuối cùng của tiểu học, lần đầu tiên trong đời tôi có một thầy chủ nhiệm. Thầy là người đầu tiên đã giới thiệu với tôi cái thế giới muôn màu của văn học. Lũ trẻ chúng tôi đã tròn xoe mắt nghe thầy đọc những mẩu văn hay, những câu thơ tuyệt tác mà thầy sưu tầm được. Cùng với giọng đọc trầm ấm của thầy, tôi đã vẽ ra được hình ảnh cô công chúa xinh đẹp nằm nghỉ trưa trên chiếc gác son, tưởng tượng đến những cô thôn nữ gặt lúa với tiếng hò giữa trưa thật dòn, và những chú ve kêu ỉ ôi trên cây phượng vĩ mỗi mùa hè đến... Từ đó, một tên vốn dốt văn chương nhất nhì trong lớp như tôi cũng mò lên được vào mười hạng đầu trong lớp.
Thầy dạy chúng tôi với một lối học cởi mở, sinh động, không như những cách bảo thủ mà chúng tôi đã từng học trước kia. Những cuộc thi toán đố vui giữa các nhóm trong giờ học đã làm chúng tôi siêng năng học hành hơn, những cuộc thi thử đã nâng trình độ của chúng tôi lên rõ rệt. Lần đầu tiên tôi mang phiếu điểm về nhà với cái hạng nhất, tôi đã mừng tới rơi nước mắt.
Thầy dạy chúng tôi từng li từng tý, từ bài học giảng văn, khoa học cho tới cách làm người. Thầy không những dạy chúng tôi hiếu thảo vớ cha mẹ, kính trọng thầy cô, mà còn phải biết yêu thương bạn bè. Tình thầy trò của chúng tôi sâu đậm hơn, và đám học trò lớp tôi cũng thân nhau hơn rất nhiều. Thầy còn theo sát hoàn cảnh của mỗi đứa tôi, nào là nhỏ Nguyên học giỏi nhưng mê học quá quên đi những sinh hoạt khác, hay là anh chàng Trí lúc nào cũng láu táu và lười học nhưng thật ra lại rất thông minh, Phúc với cá tính lầm lì, ít nói nhưng rất siêng năng
Buổi liên hoan nào, thầy trò tôi cũng xúm tụm lại cười lăn cười bò với những màn kịch ngắn tự biên tự diễn trong khi các lớp khác đã về hết từ lâu. Có hôm, thầy còn dẫn cả đám bọn tôi đến núi Bửu Long đi cắm trại với các trò chơi hướng đạo la hét đến khản cổ... Những ngày chúng tôi phải ở lại hì hục lau cái sàn lớp sau những trận bão tố thức ăn linh đình, thầy vẫn nhớ đi mua cho mỗi đứa chúng tôi một cái bánh bao ăn cho đỡ mệt. Chúng tôi ngạc nhiên và vui lắm, vì chưa bao giờ chúng tôi được nhận một cái bánh bao từ thầy cô của mình cả.
Năm đó đối với mỗi đứa chúng tôi đều có không biết bao nhiêu là kỷ niệm, bao nhiêu thay đổi. Cuối năm, ngày chúng tôi đi lãnh thưởng, thầy dẫn hết cả bọn đi xem phim. Thật ra là đi chơi cho vui thôi chứ đứa cứ bi bô chuyện này, kẻ lại bi ba chuyện kia thì chuyện phim có ai hiểu cho được. Thế mà thầy tôi mệt đến nỗi ngủ gật ngay cả giữa một rừng loa như thế đó! Đứa nào trong đám chúng tôi cũng thấy thương thầy vô hạn, cũng như thầy thương mỗi đứa chúng tôi vậy. Năm sau, tôi chuyển trường lên lớp mới, thầy đi vượt biên, cả lớp tôi mất liên lạc với thầy từ đó. Và cũng từ đó, cuộc đời học sinh của tôi chuyển qua một bước ngoặt mới, tuy không hoàn toàn chín chắn hơn nhưng trưởng thành hơn trong những nhận xét về xã hội chung quanh mình.
Tùy Bút
Hôm nay tôi đến trường sớm, phải nói là quá sớm so với thường lệ. Giảng đường đông đúc chật chội những ngày tôi đi trễ, giờ vắng lặng không người. Ngồi trước những dãy bàn trống trải tưởng tư®ng cảnh sinh viên tràn vào các cửa phòng khi giảng sư đến lớp, tôi bỗng nhớ đến mấy câu thơ của ai đó, mà ngày xưa khi làm báo bọn con gái lớp tôi đã ngâm nga lấy làm bài tựa:
"Tôi khoanh tay trước dãy bàn ghế quen
Sáng ngày mai ngày hiến chương nhà giáo
Một thưở học trò, một thời tôi ngỗ ngáo
Năm tháng qua đi, tôi còn lại những gì ..."
Và bây giờ, những gì tôi còn lại sau mười mấy năm mài ghế nhà trường, là một khối kiến thức nho nhỏ nhưng vững chắc để tôi ra tiếp xúc với đời.
Trong mấy năm cắp sách đến trường, tôi không hề thấy một cô cậu học trò nào tặng một món quà gì cho thầy cô giáo. Mấy đứa em tôi đi học từ lớp một cho đến khi vào đại học, tôi cũng không tìm thấy bài giảng nào trong sách vở của chúng dạy học trò biết tỏ lòng kính trọng và biết ơn thầy cô cả.
Ngày xưa khi còn bé, tôi sợ thầy cô lắm, sợ bị mắng, bị phạt, bị đòn, sợ đủ thứ. Những ngày học tiểu học, thấy thầy cô xa xa là tôi đã vội lánh qua đường khác mất. Dù vậy, các thầy cô ai cũng thương tôi lắm!
Lên lớp năm, năm cuối cùng của tiểu học, lần đầu tiên trong đời tôi có một thầy chủ nhiệm. Thầy là người đầu tiên đã giới thiệu với tôi cái thế giới muôn màu của văn học. Lũ trẻ chúng tôi đã tròn xoe mắt nghe thầy đọc những mẩu văn hay, những câu thơ tuyệt tác mà thầy sưu tầm được. Cùng với giọng đọc trầm ấm của thầy, tôi đã vẽ ra được hình ảnh cô công chúa xinh đẹp nằm nghỉ trưa trên chiếc gác son, tưởng tượng đến những cô thôn nữ gặt lúa với tiếng hò giữa trưa thật dòn, và những chú ve kêu ỉ ôi trên cây phượng vĩ mỗi mùa hè đến... Từ đó, một tên vốn dốt văn chương nhất nhì trong lớp như tôi cũng mò lên được vào mười hạng đầu trong lớp.
Thầy dạy chúng tôi với một lối học cởi mở, sinh động, không như những cách bảo thủ mà chúng tôi đã từng học trước kia. Những cuộc thi toán đố vui giữa các nhóm trong giờ học đã làm chúng tôi siêng năng học hành hơn, những cuộc thi thử đã nâng trình độ của chúng tôi lên rõ rệt. Lần đầu tiên tôi mang phiếu điểm về nhà với cái hạng nhất, tôi đã mừng tới rơi nước mắt.
Thầy dạy chúng tôi từng li từng tý, từ bài học giảng văn, khoa học cho tới cách làm người. Thầy không những dạy chúng tôi hiếu thảo vớ cha mẹ, kính trọng thầy cô, mà còn phải biết yêu thương bạn bè. Tình thầy trò của chúng tôi sâu đậm hơn, và đám học trò lớp tôi cũng thân nhau hơn rất nhiều. Thầy còn theo sát hoàn cảnh của mỗi đứa tôi, nào là nhỏ Nguyên học giỏi nhưng mê học quá quên đi những sinh hoạt khác, hay là anh chàng Trí lúc nào cũng láu táu và lười học nhưng thật ra lại rất thông minh, Phúc với cá tính lầm lì, ít nói nhưng rất siêng năng
Buổi liên hoan nào, thầy trò tôi cũng xúm tụm lại cười lăn cười bò với những màn kịch ngắn tự biên tự diễn trong khi các lớp khác đã về hết từ lâu. Có hôm, thầy còn dẫn cả đám bọn tôi đến núi Bửu Long đi cắm trại với các trò chơi hướng đạo la hét đến khản cổ... Những ngày chúng tôi phải ở lại hì hục lau cái sàn lớp sau những trận bão tố thức ăn linh đình, thầy vẫn nhớ đi mua cho mỗi đứa chúng tôi một cái bánh bao ăn cho đỡ mệt. Chúng tôi ngạc nhiên và vui lắm, vì chưa bao giờ chúng tôi được nhận một cái bánh bao từ thầy cô của mình cả.
Năm đó đối với mỗi đứa chúng tôi đều có không biết bao nhiêu là kỷ niệm, bao nhiêu thay đổi. Cuối năm, ngày chúng tôi đi lãnh thưởng, thầy dẫn hết cả bọn đi xem phim. Thật ra là đi chơi cho vui thôi chứ đứa cứ bi bô chuyện này, kẻ lại bi ba chuyện kia thì chuyện phim có ai hiểu cho được. Thế mà thầy tôi mệt đến nỗi ngủ gật ngay cả giữa một rừng loa như thế đó! Đứa nào trong đám chúng tôi cũng thấy thương thầy vô hạn, cũng như thầy thương mỗi đứa chúng tôi vậy. Năm sau, tôi chuyển trường lên lớp mới, thầy đi vượt biên, cả lớp tôi mất liên lạc với thầy từ đó. Và cũng từ đó, cuộc đời học sinh của tôi chuyển qua một bước ngoặt mới, tuy không hoàn toàn chín chắn hơn nhưng trưởng thành hơn trong những nhận xét về xã hội chung quanh mình.