Tiêu đề: VẾT THƯƠNG Tue Sep 23, 2008 1:40 pm1
Đêm đã khuya, đường phố vắng lặng, mưa như quá phụ khóc chồng, lặng lẽ, cô đơn. Kể từ ngày anh ra đi, em đã chẳng khóc thêm lần nào nữa, cứ cố chôn chặt vào tim, cứ vắt kiệt sức lực của mình chỉ để quên anh, quên đi những tình cảm em dành cho anh, quên đi tất cả mọi điều về anh, quên đi rằng anh cũng như em, cũng mang trong lòng 1 vết thương...
Em nhấn chìm mình trong công việc, sống yên ổn trong cái vỏ ốc của riêng em, em trốn chạy thực tại, em cứ để tháng ngày trôi qua mà cứ tưởng rằng với cách ấy nỗi buồn sẽ phôi pha. Em đã từng cho rằng mình là một con người mạnh mẽ. Nhưng em đã tự tạo cho mình cái vỏ ngoài để bây giờ em mới giật mình: em quá yếu đuối. Khi bất chợt gặp lại anh em mới biết em chỉ lừa được người khác nhưng em chẳng bao giờ lừa dối được chính con tim mình. Vết thương vẫn đang rỉ máu... Em không thể...Em không thể ép trái tim em ngừng yêu một người...
Anh chẳng bao giờ dành cho em một lời nói dịu dàng, chẳng cho em một tình yêu. Hằng đêm trong căn phòng trống vắng, em ước anh là một kẻ đểu giả, em ước anh tàn nhẫn một chút để em còn nhìn thấy anh là một kẻ đốn mạt, để em còn được nguyền rủa khi phải xa anh. Nhưng bản chất tốt đẹp trong anh chỉ làm em thêm khao khát, đợi chờ đến cháy bỏng được một lần, một lần anh hát về em, một lần trái tim anh thật sự thuộc về em. Em muốn tiếp bước trên dấu chân của anh, để không phải bận lòng, để không phải suy nghĩ vì em biết rằng mỗi bước chân ấy đem đến cho em sự an tâm, lòng khích lệ và cả những yêu thương. Chỉ cần bước trên dấu chân anh, em thấy mình là một cô gái được chở che, không vướng bận những toan tính vì ... em đã có anh, bởi vậy anh đừng bao giờ hỏi em tại sao em thích ướm chân vào đôi giày của anh, anh nhé !!!
Em rất sợ mỗi khi đối diện với anh trong những cơn say, những nơi đó em thấy được nỗi buồn trong mắt anh, em cảm nhận được sự ưu tư phiền muộn. Và như vậy trái tim em còn đau đớn hơn gấp ngàn lần việc anh không yêu em. Khi anh say, lời yêu anh dễ dàng thốt ra với bất kì người con gái nào anh gặp, nó như lưỡi dao cứa nát vào tim em. Em buồn chẳng phải vì anh lừa dối em, đùa giỡn với em, em buồn vì vết thương trong anh vẫn chưa lành, trái tim anh vẫn rỉ máu... Nếu thật sự nỗi đau của một người có thể đem lại hạnh phúc cho người khác thì anh hãy hạnh phúc trên nỗi đau của em, anh nhé !!!
Có người ví tình yêu giống như hòn sỏi được ném đi nhưng không bao giờ dội lại. Em không nghĩ thế, vì em tin có những mất mát, có những điều dang dở lại làm nên sự kì diệu trong cuộc sống. Cũng giống như tình yêu của em. Đã có lúc em muốn nói với anh điều nồng nàn, tha thiết nhất, em muốn nói cho anh biết tại sao giữa ngón tay em là những khoảng trống vì nó mong được bàn tay anh lấp đầy nhưng khi gặp anh, em chẳng thể nói lên điều đó, nên em đành im lặng và cuối cùng mình chỉ là kẻ đi ngang qua đời nhau... Nhưng em biết, cuộc đời đôi khi có những khoảng trống và cả những điều không trọn vẹn, như bữa tiệc vui nào mà chẳng có lúc tàn, hết ngày dài rồi lại đêm thâu... Đó là quy luật tồn tại của tự nhiên, tự nhiên như sự tồn tại của em vậy. Nên anh cũng phải biết chấp nhận những khoảng trống, và cả những gì anh đang có - đôi khi không trọn vẹn, anh hãy xem đó như nốt lặng của bản tình ca dang dở mà anh sẽ viết tiếp đoạn kết. Hãy cố lên, anh nhé !!!
Và có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ biết trong tim em vẫn còn một vết thương...
Em nhấn chìm mình trong công việc, sống yên ổn trong cái vỏ ốc của riêng em, em trốn chạy thực tại, em cứ để tháng ngày trôi qua mà cứ tưởng rằng với cách ấy nỗi buồn sẽ phôi pha. Em đã từng cho rằng mình là một con người mạnh mẽ. Nhưng em đã tự tạo cho mình cái vỏ ngoài để bây giờ em mới giật mình: em quá yếu đuối. Khi bất chợt gặp lại anh em mới biết em chỉ lừa được người khác nhưng em chẳng bao giờ lừa dối được chính con tim mình. Vết thương vẫn đang rỉ máu... Em không thể...Em không thể ép trái tim em ngừng yêu một người...
Anh chẳng bao giờ dành cho em một lời nói dịu dàng, chẳng cho em một tình yêu. Hằng đêm trong căn phòng trống vắng, em ước anh là một kẻ đểu giả, em ước anh tàn nhẫn một chút để em còn nhìn thấy anh là một kẻ đốn mạt, để em còn được nguyền rủa khi phải xa anh. Nhưng bản chất tốt đẹp trong anh chỉ làm em thêm khao khát, đợi chờ đến cháy bỏng được một lần, một lần anh hát về em, một lần trái tim anh thật sự thuộc về em. Em muốn tiếp bước trên dấu chân của anh, để không phải bận lòng, để không phải suy nghĩ vì em biết rằng mỗi bước chân ấy đem đến cho em sự an tâm, lòng khích lệ và cả những yêu thương. Chỉ cần bước trên dấu chân anh, em thấy mình là một cô gái được chở che, không vướng bận những toan tính vì ... em đã có anh, bởi vậy anh đừng bao giờ hỏi em tại sao em thích ướm chân vào đôi giày của anh, anh nhé !!!
Em rất sợ mỗi khi đối diện với anh trong những cơn say, những nơi đó em thấy được nỗi buồn trong mắt anh, em cảm nhận được sự ưu tư phiền muộn. Và như vậy trái tim em còn đau đớn hơn gấp ngàn lần việc anh không yêu em. Khi anh say, lời yêu anh dễ dàng thốt ra với bất kì người con gái nào anh gặp, nó như lưỡi dao cứa nát vào tim em. Em buồn chẳng phải vì anh lừa dối em, đùa giỡn với em, em buồn vì vết thương trong anh vẫn chưa lành, trái tim anh vẫn rỉ máu... Nếu thật sự nỗi đau của một người có thể đem lại hạnh phúc cho người khác thì anh hãy hạnh phúc trên nỗi đau của em, anh nhé !!!
Có người ví tình yêu giống như hòn sỏi được ném đi nhưng không bao giờ dội lại. Em không nghĩ thế, vì em tin có những mất mát, có những điều dang dở lại làm nên sự kì diệu trong cuộc sống. Cũng giống như tình yêu của em. Đã có lúc em muốn nói với anh điều nồng nàn, tha thiết nhất, em muốn nói cho anh biết tại sao giữa ngón tay em là những khoảng trống vì nó mong được bàn tay anh lấp đầy nhưng khi gặp anh, em chẳng thể nói lên điều đó, nên em đành im lặng và cuối cùng mình chỉ là kẻ đi ngang qua đời nhau... Nhưng em biết, cuộc đời đôi khi có những khoảng trống và cả những điều không trọn vẹn, như bữa tiệc vui nào mà chẳng có lúc tàn, hết ngày dài rồi lại đêm thâu... Đó là quy luật tồn tại của tự nhiên, tự nhiên như sự tồn tại của em vậy. Nên anh cũng phải biết chấp nhận những khoảng trống, và cả những gì anh đang có - đôi khi không trọn vẹn, anh hãy xem đó như nốt lặng của bản tình ca dang dở mà anh sẽ viết tiếp đoạn kết. Hãy cố lên, anh nhé !!!
Và có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ biết trong tim em vẫn còn một vết thương...